Gửi những người bạn của tôi
Gửi những người bạn thân mến của tôi, tôi muốn nói với bạn rằng là cảm ơn bạn nhiều lắm. Cảm ơn bạn vì chúng ta đã là bạn của nhau trong suốt 11 năm qua. 11 năm, một khoảng thời gian chưa đủ dài lắm đâu, bởi vì chúng ta sẽ còn tiếp tục là bạn của nhau trong những chục năm tiếp theo nữa đấy bạn.

Chúng ta đã lớn cả rồi, không còn là những đứa trẻ nữa. Nếu may mắn là ở cái tuổi này, chúng ta đã lập gia đình và cũng có vài đứa con rồi.
Đúng cũng được, sai cũng được, thắng cũng được, thua cũng được, bạn à.
Đúng hay sai điều đó quan trọng lắm sao? Thắng hay thua điều đó quan trọng lắm sao?
Có phải chăng là bạn đang so sánh mức thu nhập hiện tại của tôi với bạn. Bạn à, đừng so sánh như thế. Để có được như hiện tại, tôi đã phải chuẩn bị cách đây 6-7 năm trời. Còn bạn? Hãy thử nhớ lại xem, 6-7 năm trước bạn đang làm gì?
Tôi không nói điều này để khoe khoang thành tích của mình, nếu là trước đây tôi sẽ khoe khoang um sùm cả lên đấy. Nhưng mà thực sự là chúng ta đã lớn rồi, đúng hay sai không quan trọng nữa, thắng hay thua cũng không quan trọng nữa. Cái quan trọng là nếu thắng thì kiếm được bao nhiêu tiền, cái quan trọng là nếu đúng thì kiếm được bao nhiêu tiền.
Bạn biết không: Tôi không có lương và cũng chẳng có thưởng, bạn biết điều đó có nghĩa là gì không? Điều đó có nghĩa là tôi không có đồng nghiệp, không có những người có thể chia sẻ những niềm vui và nổi buồn trong công việc.
Bạn biết không: Tôi đã rất nhiều lần khao khát được đi ăn nhậu 1 cách danh chính ngôn thuận với công ty, với đồng nghiệp như bạn đấy. Nhưng rõ ràng với tôi điều đó là danh bất chính, ngôn bất thuận.
Bạn biết không: Tôi ao ước được như bạn lắm, bạn có 1 vẻ ngoài ưa nhìn và thân hình cân đối. Điều đó với tôi là cả 1 điều xa xỉ đấy.
Bạn biết không: Tôi luôn hy vọng là mình có khả năng thu hút phái nữ như bạn đấy. Nhưng bạn biết rồi đấy, tôi làm khá tệ trong lĩnh vực này.
Bạn biết không: Tôi mong muốn là mình có được những kiến thức tổng hợp về cuộc sống như bạn. Và bạn cũng biết rồi đấy, tôi không tài nào phân biệt nổi hoa này hoa kia, không cách nào phân biệt được côn trùng này côn trùng nọ…

Bạn biết không: Tôi thầm ngưỡng mộ bạn nhiều lắm, bạn đã có được cả thế giới rồi đấy. Chỉ vài tháng nữa thôi, bạn sẽ kết hôn với người phụ nữ mà bạn yêu thương. Điều đó thực đáng ngưỡng mộ bạn à.
Bạn biết không: Tôi đã rất may mắn khi có bạn bên cạnh, bởi vì những lúc khi tôi dương dương tự đắc với những thành quả mà mình đạt được và bắt đầu trở thành 1 kẻ hách dịch. Bạn đã cho tôi biết điều đó 1 cách rất kịp thời.
Bạn biết không: Tôi đã không ít lần phải mang ơn bạn, vì những lúc tôi sa cơ thất thế, bạn luôn là người sẵn sàng lắng nghe tôi.
Bạn biết không: Tôi chẳng so sánh gì với bạn cả. Chúng ta là bạn, và chúng ta sẽ bổ sung những khuyến khuyết cho nhau. Quá khứ như thế, hiện tại như thế, và tương lai cũng như thế bạn à.
Tôi không hy vọng là bạn đọc được bài viết này. Mà nếu như bạn đã đọc được bài viết này thì khi gặp tôi hãy cứ giả vờ lơ nó đi. Lý do tại sao à? Bạn cũng thừa biết rồi mà, tôi có 1 vẻ ngoài không mấy thân thiện và cũng không mấy dễ gần.